Hãy buông bỏ để sống vui, sống có ích, giữ hạnh phúc cho mình và cho đời
Danh mục bài viết
Danh mục bài viết
Một đời người xét ra rất ngắn, rồi ai cũng sẽ đi đến đích điểm cuối cùng là cái chết. Cuộc sống vốn dĩ rất vô thường, dù quyền cao chức trọng giàu sang bậc nhất, dù nghèo hèn cơ cực rồi mọi thứ cũng qua đi. Chỉ còn lại gì cho đời, để lại gì cho con cháu mà thôi.
Không ai có thể sống mãi với quá khứ và cũng chẳng ai sống trọn vẹn cho hiện tại và lo toan đầy đủ cho tương lai hoàn hảo được. Tiền tài danh vọng ở đời rồi cũng chỉ là phù du của một kiếp người mà thôi, buông bỏ quá khứ để được thanh thản, buông bỏ lo toan muộn phiền không đáng để tập trung cho những mục tiêu chính. Và điều cần thiết nhất là sống sao cho có ích cho đời, yêu thương chan hòa, nhìn đời nhìn người bằng ánh mắt tích cực và sống động hơn.
A. Những câu chuyện đáng suy ngẫm
Câu chuyện thứ nhất
Có một Tiểu hòa thượng đi lấy nước, trên đường về chẳng may bị rắn cắn.
Sau khi về đến chùa xử lý xong vết thương, tiểu hòa thượng tìm thấy một thanh tre rất dài, định đi đánh chết con rắn.
Huệ Thanh pháp sư thấy vậy bèn hỏi:
– Vết thương của con còn đau không?
Tiểu hòa thượng trả lời rằng đã không còn đau nữa.
– Nếu không còn đau nữa tại sao con vẫn muốn đi đánh rắn?
– Bởi vì con ghét nó!
Nó cắn con, con liền ghét nó, vậy con giẫm lên nó, nó cũng ghét con và sẽ cắn con. Hai bên vì ghét mà kết oán với nhau, nhưng con là người, con nên từ bỏ hận thù trong lòng trước mới phải. Thánh nhân không chỉ biết hóa giải thù hận của bản thân mà họ cũng biết cách hóa giải thù hận của đối phương nữa con ạ.
Tiểu hòa thượng lặng người, đứng ngây ra nhìn Huệ Thanh pháp sư.
Vị Pháp sư nói tiếp:
– Con người có ba cách đối diện với sự thù hận:
Cách thứ nhất là ghi nhớ thù hận, cũng giống như con đặt một hòn đất vào trong lòng, cuộc đời con sẽ sống trong nỗi đau mà thù hận mang lại.
Cách thứ hai là nhanh chóng quên đi thù hận, trả lại cho bản thân sự vui vẻ, cũng giống như đập vỡ hòn đất và trồng hoa trên đó.
Cách thứ ba là chủ động hòa giải với kẻ thù, tháo gỡ nút thắt mâu thuẫn, cũng giống như tặng một đóa hoa cho họ.
Có thể làm được theo cách thứ ba thì đã chạm rất gần tới cảnh giới của thánh nhân rồi!
– Tiểu hòa thượng gật đầu cám ơn.
Chỉ có buông oán hận xuống, đời người mới có thể ung dung nhẹ nhàng, mới có thể có được hạnh phúc sớm hơn.
Điều mà sinh mệnh ban cho chúng ta, không phải chỉ là những gian nan, mà còn là sự trưởng thành, là học biết nâng lên được mà cũng buông xuống được.
Câu chuyện thứ hai
Ở một ngôi làng nọ, có đôi vợ chồng kia ngay sau khi kết hôn thì ngày nào cũng mâu thuẫn cãi vã với nhau.
Một hôm, cả hai không thể chịu đựng thêm được nữa, cùng nhau đến gặp nhà tâm lý học tiếng tăm lừng lẫy thời bấy giờ.
Nhà tâm lý học lắng nghe hai bên chỉ trích trách móc nhau chán chê, rồi ông ta ôn tồn nói một câu:
“Mục đích ban đầu khi hai cô cậu kết hôn chính là vì để lục đục với nhau cả ngày không ngưng không nghỉ như thế này ư?”
Hai vợ chồng nghe xong lập tức tỉnh ngộ.
Kiểm soát cảm xúc của bản thân, học biết làm chủ cảm xúc, đây là liều thuốc tốt nhất để buông xả. Dù không thể kiểm soát được người khác, nhưng lại có thể kiểm soát bản thân mình. Bạn không thể kiểm soát được thời tiết, nhưng lại có thể cải biến tâm trạng của chính mình.
Câu chuyện cuối cùng
Chuyện kể rằng, có một người câu cá ở bên bờ sông, mỗi lần câu được con cá nào đều phải lấy thước ra đo một cái. Chỉ cần con cái lớn hơn cái thước, ông đều ném nó trở lại sông.
Người khác thấy thế đều lấy làm khó hiểu, bèn hỏi:
– Người ta câu cá, ai cũng đều mong câu được cá lớn, còn ông lại đều ném các con cá lớn trở lại sông, vì sao vậy?”.
Người này điềm tĩnh đáp lại rằng:
– Bởi xoong chảo là tôi chỉ rộng một thước như vậy thôi, con cá lớn quá thì không chứa nổi.
Không để cho những dục vọng không đáy lèo lái cái tâm của mình “đủ dùng là được rồi” cũng là thái độ nhân sinh không tệ.
Có câu: “Hoa mai kém tuyết ba phần trắng, tuyết lại nhường mai một mùi hương”.
Cuộc sống này, chỉ cần tự tâm mình thấy đủ là được rồi, không cần tham cầu, đây cũng là một phẩm đức quan trọng trong tu dưỡng của mình.
Vốn dĩ hoa mai không cần phải ngưỡng mộ hoa mẫu đơn, ánh trăng mát dịu không cần phải đố kỵ với ánh mặt trời chói chang làm gì.
Khi bạn ngừng oán trách, cũng chính là đã hiểu được phải nên buông xả như thế nào rồi
Sở dĩ oán trách, chẳng qua là bởi 9 chữ này: buông không xuống, nhìn không thấu, quên không được.
B. Hãy tập sống buông bỏ
Qua những câu chuyện ngụ ngôn trên ta cũng đã hiểu tại sao phải biết buông bỏ, và buông bỏ để làm gì rồi đúng không bạn. Và như thế học được buông bỏ, chính là hiểu được không phải chuyện gì cũng đều so sánh ta với người, người với người.
Sai làm mà người đời hay mắc phải là luôn so sánh mình với người khác.
- So sánh với người giỏi hơn mình, chỉ càng khiến ta thêm tự ti
- So sánh với kẻ tầm thường, chỉ khiến ta thêm thấp kém
- So sánh với người yếu kém hơn mình, chỉ khiến chúng ta thêm phần tự mãn.
So sánh từ bên ngoài là căn nguyên khiến tâm hồn ta xao động không thể tự chủ được mình, cũng khiến cho biết bao người đã đánh mất bản thân, che lấp mất mùi hương thơm ngát sẵn có trong tâm hồn chúng ta.
Vậy nên hãy tập sống buôn bỏ cái tôi, thói nghen tương đố kỵ ở đời, hơn thua nhau để làm gì cũng chẳng làm mình vui thêm một chút, giàu thêm một đồng hay rước vào mình cái phiền não đau khổ.
C. Buông bỏ là gì ?
Qua tất cả những gì đã trình bày ở trên chúng ta thấy rõ ràng đời người vô thường, mọi chuyện nguyên đều khó đoán trước. Vậy nên, gặp được rồi hãy biết trân quý, bỏ lỡ rồi hãy cố gắng quên đi, rồi hãy mỉm cười bước trên một đoạn hành trình khác của đời người.
Và qua đó chúng ta cũng hiểu được buông bỏ có nghĩa là:
- Đối với quá khứ đã không còn nhớ nghĩ gì đến nữa
- Đối với người đã rời đi, không còn chút vương vấn bận lòng
- Đối với những điều không làm được, cũng đừng tự trách bản thân
- Đối với những điều không có được, cũng đừng lưu luyến quá.
Ngoài ra, buông bỏ còn là việc bản thân chịu trách nhiệm cho chính mình và cũng là sự tôn trọng với người khác, càng là nhìn thấu với mọi điều.